Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản Thư gửi Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn: Nỗi lòng của người mẹ hiếm muộn mong con
Kính gửi Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn,
Tôi là Trần Thị Mai, năm nay 35 tuổi, sống tại quận 7, TP. Hồ Chí Minh. Cuộc sống của tôi trôi qua với nhiều thăng trầm, nhưng nỗi khổ tâm lớn nhất trong suốt những năm qua chính là khát khao được làm mẹ. Tôi đã lập gia đình hơn 10 năm, và trong khoảng thời gian đó, tôi đã trải qua biết bao nỗi đau và tuyệt vọng khi phải đối mặt với sự thật rằng mình vẫn chưa thể có con.
Nhìn những người phụ nữ khác quanh mình, bạn bè, chị em đều lần lượt đón nhận niềm vui làm mẹ, lòng tôi đau như cắt. Tôi đã thử rất nhiều phương pháp, từ Đông y, Tây y, cho đến cả việc theo dõi chu kỳ và thực hiện đúng "giờ vàng" để tăng khả năng thụ thai. Nhưng dù cố gắng đến đâu, hi vọng của tôi vẫn cứ mãi bị dập tắt.
Trong khoảng thời gian đầy gian truân này, có những lúc tôi cảm thấy cuộc sống thật bất công. Tôi luôn tự hỏi: "Tại sao mình lại không được ban phướ IVF c làm mẹ như bao người phụ nữ khác?". Mỗi lần kỳ kinh nguyệt đến, tôi lại thấy lòng mình như rơi vào vực thẳm. Cảm giác như hy vọng của mình vừa bị bóp nghẹt thêm một lần nữa.
Chồng tôi, người bạn đời luôn ở bên cạnh và ủng hộ tôi, cũng đã phải chịu đựng rất nhiều. Anh ấy không chỉ là người chồng, mà còn là người bạn tâm giao, là điểm tựa duy nhất mà tôi có thể dựa vào trong những thời khắc tuyệt vọng. Chúng tôi đã từng nghĩ đến việc nhận con nuôi, nhưng tận sâu trong lòng, tôi vẫn luôn khao khát được trải qua cảm giác mang nặng đẻ đau, được nghe tiếng khóc chào đời của con mình.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã dành rất nhiều thời gian tìm hiểu về các phương pháp hỗ trợ sinh sản hiện đại. Qua những buổi tối dài ngồi trước màn hình máy tính, tôi biết đến phương pháp thụ thai IVF. Ban đầu, tôi không dám đặt nhiều hy vọng vì đã từng thất bại quá nhiều lần trước đó. Nhưng rồi khi đọc những câu chuyện thành công từ các bà mẹ khác, tôi bắt đầu có lại chút niềm tin. Tôi biết rằng con đường n phương pháp thụ thai ivf
Kính gửi Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn,
Tôi là Trần Thị Mai, năm nay 35 tuổi, sống tại quận 7, TP. Hồ Chí Minh. Cuộc sống của tôi trôi qua với nhiều thăng trầm, nhưng nỗi khổ tâm lớn nhất trong suốt những năm qua chính là khát khao được làm mẹ. Tôi đã lập gia đình hơn 10 năm, và trong khoảng thời gian đó, tôi đã trải qua biết bao nỗi đau và tuyệt vọng khi phải đối mặt với sự thật rằng mình vẫn chưa thể có con.
Nhìn những người phụ nữ khác quanh mình, bạn bè, chị em đều lần lượt đón nhận niềm vui làm mẹ, lòng tôi đau như cắt. Tôi đã thử rất nhiều phương pháp, từ Đông y, Tây y, cho đến cả việc theo dõi chu kỳ và thực hiện đúng "giờ vàng" để tăng khả năng thụ thai. Nhưng dù cố gắng đến đâu, hi vọng của tôi vẫn cứ mãi bị dập tắt.
Trong khoảng thời gian đầy gian truân này, có những lúc tôi cảm thấy cuộc sống thật bất công. Tôi luôn tự hỏi: "Tại sao mình lại không được ban phướ IVF c làm mẹ như bao người phụ nữ khác?". Mỗi lần kỳ kinh nguyệt đến, tôi lại thấy lòng mình như rơi vào vực thẳm. Cảm giác như hy vọng của mình vừa bị bóp nghẹt thêm một lần nữa.
Chồng tôi, người bạn đời luôn ở bên cạnh và ủng hộ tôi, cũng đã phải chịu đựng rất nhiều. Anh ấy không chỉ là người chồng, mà còn là người bạn tâm giao, là điểm tựa duy nhất mà tôi có thể dựa vào trong những thời khắc tuyệt vọng. Chúng tôi đã từng nghĩ đến việc nhận con nuôi, nhưng tận sâu trong lòng, tôi vẫn luôn khao khát được trải qua cảm giác mang nặng đẻ đau, được nghe tiếng khóc chào đời của con mình.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã dành rất nhiều thời gian tìm hiểu về các phương pháp hỗ trợ sinh sản hiện đại. Qua những buổi tối dài ngồi trước màn hình máy tính, tôi biết đến phương pháp thụ thai IVF. Ban đầu, tôi không dám đặt nhiều hy vọng vì đã từng thất bại quá nhiều lần trước đó. Nhưng rồi khi đọc những câu chuyện thành công từ các bà mẹ khác, tôi bắt đầu có lại chút niềm tin. Tôi biết rằng con đường n phương pháp thụ thai ivf