Bệnh viện nam học **Dấu hiệu có thai sau 1 tuần IUI: Những gì tôi đã chứng kiến qua hành trình của con dâu mình**
Tôi là mẹ của một chàng trai đầy ước mơ và một cô con dâu hiền thục, nhưng gia đình tôi không phải là người may mắn. Cái may mắn mà chúng tôi tìm kiếm không phải là tiền tài hay danh vọng, mà là một đứa trẻ – một thiên thần nhỏ. Con trai tôi và con dâu đã kết hôn được gần 5 năm, và những năm tháng ấy đã không hề dễ dàng với họ. Có những đêm tôi thức trắng cùng con dâu, chỉ để nhìn nó rơi nước mắt vì thất vọng.
Giấc mơ làm mẹ đã trở nên xa vời với con dâu của tôi, và cũng làm đau lòng cả gia đình. Mỗi lần có bạn bè, người thân sinh con, chúng tôi lại lặng lẽ chịu đựng sự tủi thân mà con dâu cố giấu kín. Hơn một năm trời chúng tôi cùng nhau đi khám, thử đủ mọi phương pháp nhưng đều không có kết quả. Nhưng không ai bỏ cuộc. Con dâu tôi vẫn kiên trì, và tôi cũng vậy. Dẫu thế nào, chúng tôi cũng tin rằng con đường hạnh phúc của gia đình này vẫn còn.
Một ngày, tôi tình cờ nghe được một câu chuyện về Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản và Nam học Sài Gòn từ một người bạn. Họ kể về phương pháp IUI – một cách thụ tinh nhân tạo đã giúp nhiều gia đình hiếm muộn giống như chúng tôi có được đứa con của mình. Tôi nhanh chóng đưa con dâu đến bệnh viện đó để tham khảo. Tôi đã chứng kiến con dâu mình qua một Làm IUI quá trình khám sàng lọc kỹ lưỡng, và bác sĩ đã chỉ định phương pháp IUI.
Lần đầu tiên thực hiện, con dâu tôi không mấy hy vọng. Nhưng không phải ai cũng may mắn ngay từ lần đầu. Còn tôi, tôi không thể ngừng suy nghĩ về việc nếu lần này không thành công, chúng tôi sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn giữ niềm tin.
Thế rồi, sau 1 tuần, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tôi vẫn nhớ cái buổi sáng con dâu tôi nói: “Mẹ ơi, hình như con có cảm giác khác.” Những dấu hiệu mà con dâu tôi kể, tôi nhớ rất rõ, như thể nó vừa xảy ra trước mắt tôi: Buổi sáng, con dâu tôi cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn, mặc dù trước đó, con bé rất thích ăn sáng. Tối đó, nó cũng kêu mệt mỏi, cảm giác như có một cơn đau âm ỉ kéo dài ở vùng bụng dưới, giống như khi hành kinh, nhưng không giống với những lần đau thông thường.
Một điều làm tôi lo lắng là khi con dâu thử nước tiểu, kết quả không hẳn là rõ ràng. Nó không dám chắc chắn, nhưng lại luôn nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, sao con lại cảm thấy như vậy?” Dù tôi cũng chưa dám xác nhận nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng mình đầy hy vọng. Tôi nghĩ, có thể đây là những dấu hiệu đầu tiên của một cuộc sống mới trong bụng con dâu.
Dần dần, các dấu hiệu này trở nên rõ rệt hơn. Con dâu tôi bắt đầu cảm thấy đau ngực, một cảm giác đầy nhức nhối mà nó chưa từng có trước đây. Tâm trạng của nó cũng thay đổi, thường xuyên cáu gắt, nhạy cảm với những điều nhỏ nhặt – điều này không hề giống với con người vốn điềm đạm của nó. Vậy là, chúng tôi quyết định đến bệnh việXEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY:
Tôi là mẹ của một chàng trai đầy ước mơ và một cô con dâu hiền thục, nhưng gia đình tôi không phải là người may mắn. Cái may mắn mà chúng tôi tìm kiếm không phải là tiền tài hay danh vọng, mà là một đứa trẻ – một thiên thần nhỏ. Con trai tôi và con dâu đã kết hôn được gần 5 năm, và những năm tháng ấy đã không hề dễ dàng với họ. Có những đêm tôi thức trắng cùng con dâu, chỉ để nhìn nó rơi nước mắt vì thất vọng.
Giấc mơ làm mẹ đã trở nên xa vời với con dâu của tôi, và cũng làm đau lòng cả gia đình. Mỗi lần có bạn bè, người thân sinh con, chúng tôi lại lặng lẽ chịu đựng sự tủi thân mà con dâu cố giấu kín. Hơn một năm trời chúng tôi cùng nhau đi khám, thử đủ mọi phương pháp nhưng đều không có kết quả. Nhưng không ai bỏ cuộc. Con dâu tôi vẫn kiên trì, và tôi cũng vậy. Dẫu thế nào, chúng tôi cũng tin rằng con đường hạnh phúc của gia đình này vẫn còn.
Một ngày, tôi tình cờ nghe được một câu chuyện về Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản và Nam học Sài Gòn từ một người bạn. Họ kể về phương pháp IUI – một cách thụ tinh nhân tạo đã giúp nhiều gia đình hiếm muộn giống như chúng tôi có được đứa con của mình. Tôi nhanh chóng đưa con dâu đến bệnh viện đó để tham khảo. Tôi đã chứng kiến con dâu mình qua một Làm IUI quá trình khám sàng lọc kỹ lưỡng, và bác sĩ đã chỉ định phương pháp IUI.
Lần đầu tiên thực hiện, con dâu tôi không mấy hy vọng. Nhưng không phải ai cũng may mắn ngay từ lần đầu. Còn tôi, tôi không thể ngừng suy nghĩ về việc nếu lần này không thành công, chúng tôi sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn giữ niềm tin.
Thế rồi, sau 1 tuần, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tôi vẫn nhớ cái buổi sáng con dâu tôi nói: “Mẹ ơi, hình như con có cảm giác khác.” Những dấu hiệu mà con dâu tôi kể, tôi nhớ rất rõ, như thể nó vừa xảy ra trước mắt tôi: Buổi sáng, con dâu tôi cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn, mặc dù trước đó, con bé rất thích ăn sáng. Tối đó, nó cũng kêu mệt mỏi, cảm giác như có một cơn đau âm ỉ kéo dài ở vùng bụng dưới, giống như khi hành kinh, nhưng không giống với những lần đau thông thường.
Một điều làm tôi lo lắng là khi con dâu thử nước tiểu, kết quả không hẳn là rõ ràng. Nó không dám chắc chắn, nhưng lại luôn nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, sao con lại cảm thấy như vậy?” Dù tôi cũng chưa dám xác nhận nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng mình đầy hy vọng. Tôi nghĩ, có thể đây là những dấu hiệu đầu tiên của một cuộc sống mới trong bụng con dâu.
Dần dần, các dấu hiệu này trở nên rõ rệt hơn. Con dâu tôi bắt đầu cảm thấy đau ngực, một cảm giác đầy nhức nhối mà nó chưa từng có trước đây. Tâm trạng của nó cũng thay đổi, thường xuyên cáu gắt, nhạy cảm với những điều nhỏ nhặt – điều này không hề giống với con người vốn điềm đạm của nó. Vậy là, chúng tôi quyết định đến bệnh việXEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY: